Câu chuyện kinh doanh từ người bán hàng rong

Có một câu chuyện kể về một doanh nhân Tạ minh tuấn tình cờ lang thang gặp được ông bán hàng rong và học được những bài quý báu của ông. câu chuyện kể như sau.

kinh-nghiem-ban-hang-rong-2

– (Mình – xuất hiện từ phía sau) hôm nay bán xôi nhiêu đây?

– Hết hồn. Ăn đi anh (giơ ra)
– Cái gì đây?
– Nhãn đấy
– Thôi không ăn.
– Ăn đi em mời, có tính tiền đâu mà… [Biết tạo ra những khoảng khắc “Wow” cho khách hàng] – Thì không ăn trái cây giờ này thôi chứ biết rồi (cười)
– Vậy để em làm xôi cho anh. [Đáp ứng ngay nhu cầu] – Hôm nay ăn như hôm qua đi, trứng pate và xúc xích, nhưng làm mặn hơn một chút nhé, hôm qua hơi nhạt
– Vâng, hôm nay sẽ ngon hơn hôm qua. [Lắng nghe – Thấu hiểu – Thái độ tích cực – Không ngừng cải tiến] – Ừ, phải hơn hôm qua chứ (nhảy phóc lên yên sau xe bán rong)
(5 giây trôi qua)
– (Mình) ông có vợ con gì chưa?
– Em 2 cháu rồi ạ
– Yên bề rồi à.
– Vâng
– Ông có hay vào Sài Gòn bán không?
– Mùa hè em vào đấy. Mùa rét em bán ở Hà Nội.
– Sao vậy?
– Mùa rét ở đây bán đắt hàng lắm.
– Tại sao?
– Em cũng chả biết nói sao. Em Đếm thấy thế. Chắc mùa đấy dễ ăn. [Biết tự thống kê để điều chỉnh chiến lược kinh doanh] – Thế ông hay ra vào thế à?
– Em còn bán ở Campuchia nữa cơ.
– Vào trong Sài Gòn thì cũng chuyển cái xe này vào à (vỗ vào cái xe)
– Không, vào đó em có xe khác.
– Ghê ta, cứ như doanh nhân có chi nhánh ở khắp nơi (giọng dzui)
– Trong đó em bán bắp anh ạ. Sài Gòn thì mùa nào bán cũng được. Nhưng mùa rét bán ngoài này kiếm được nhiều hơn. [Biết chọn phân khúc mục tiêu] – Vợ con ông thì sao?
– Em đi một mình thôi, vợ con đi cùng chi cho cực.
– Ông có tương ớt không?
– Có nhưng mà lúc nãy công an dí nên làm rớt cán nát bét rồi. [Hãy cho khách hàng lý do để thông cảm] – Đứng ở đây có bị công án dí không?
– Có chứ anh. Nhưng em lo rồi. Mỗi tháng 300 ngàn.
– Lo với ai?
– Công an phường anh ạ [Biết đối tượng cần “quan hệ”] – Lo rồi thì sao còn bị dí?
– Thì họ đến, không lẽ mình đứng yên hả anh?
– À, vậy là đi tuần thì vẫn phải đi, có điều cho mình chạy chứ gì?
– Vâng, có lệ thôi mà anh, có điều vẫn phải khẩn trương… [Làm kinh tế nhưng biết lợi dụng các chính sách của nhà nước]. Của anh xong rồi.
– Oke, hôm nay đưa ông đầy đủ, 25
– Thôi anh cứ đưa 20, anh em mình vui là chính mà
– Thì vui là chính nhưng mà tui ra đây ủng hộ ông là mười (gửi 30 luôn coi sao!!!)
– Em đàng hoàng mà, cứ thế này thôi (đưa lại tờ 10 ngàn không nhận)
– Nhận đi chứ (cương quyết)
– Thôi (cương quyết x 2) [Khuyến mãi, cho khách hàng “mê đắm” – bỏ con tép bắt con tôm… hùm] – Uh, thế vô Sài Gòn thì tìm ông ở đâu?
– Anh cứ ra Hồ Con Rùa. Đó là địa bàn của em. [Buôn có bạn – Bán có phường – biết tận dụng “không gian thương hiệu ẩm thực” có sẵn] – Quên hỏi ông tên gì?
– Em là Hùng.
– Ra đó hỏi Hùng có ai biết không?
– Cuộc đời em sang trang là nhờ Sài Gòn đấy, địa bàn của em mà. Công an phường ai chả biết em [Thương hiệu cá nhân] – Ghê vậy à?
– Anh cứ lên Google search bắp xào hồ con rùa là có em [Đoạn này hơi ảo – các bạn troẻ đừng học tập] – Vậy là tui được dzinh dzự tiếp chuyện doanh nhân hàng rong nổi tiếng : )
– (cười)
– Mai đói bụng lại phiền ông đấy nhé (vẫy tay ra về)

Người nông dân sau đó quyết định sẽ ăn xôi khuya ở đây trong 4 đêm ở Hà Nội.

Cùng Danh Mục :

Liên Quan Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

You may use these HTML tags and attributes: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>